Mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, hầu như là Tiểu Bạch rất ít khi câu giờ, cậu ta chỉ nhìn thoáng qua phía trong phòng, nói một câu.

- Anh, em tin tưởng anh.

Sau đó xoay người chạy ra khỏi cửa.

Từ chỗ tôi đứng tới phòng ông lão cách khoảng ba cái cửa, tôi bước nhanh về hướng bên đó, đoạn đối thoại giữa ông lão với Kỷ Khôn càng thêm rõ ràng.

- Rốt cuộc thì kẻ kia đã chết sao?

- Chuyện này không cần ông phải nhọc lòng, Chung Vạn Sơn, hiện giờ ông đã già nua vô năng, ông còn nghĩ ông sẽ giữ được cái Kê Huyết Thạch hồ lô sao?

- Ha ha, người hắc đạo nhớ thương cả đời, dùng vô số thủ đoạn, cũng không thể cướp đi Huyết Hồ Lô của Chung gia, chỉ bằng tiểu tử miệng còn hôi sữa như cậu, cũng dám đánh chủ ý lên Huyết Hồ Lô sao?

- Hắc hắc, trước khác nay khác, không nói gạt gì ông, tôi vốn định chờ thêm mấy năm, chờ sau khi ông già chết rồi, lại đến lấy Huyết Hồ Lô, chẳng qua hiện giờ chờ không được nữa, tôi khuyên ông nên đem vật kia giao cho tôi đi, dù sao, sớm muộn gì cũng là của tôi.

- Hừ, mơ mộng hão huyền, nếu đệ tử Chung gia không thể bảo vệ cho tổ nghiệp, thà rằng gia tộc ta huỷ hoại nó đi, cũng sẽ không giao cho cậu, hiện giờ cậu đang ở trên địa bàn Chung gia tôi, vậy mà còn dám giương oai?

- Giương oai? Hắc, cái ông già này, chẳng lẽ ông còn cho rằng, bây giờ người ở trong đại viện này đều là người của Chung gia hay sao?

- Hỗn trướng, gọi lão tam tới đây cho ta, lão tam, mày mau lại đây…

Chung lão gia tử cực kỳ tức giận, dùng sức vỗ mép giường, lúc này tôi đã xông vào nội thất, một chân đá văng cửa chính, nhìn người trẻ tuổi cao gầy đứng dưới ánh đèn nhạt màu kia, lạnh lùng nói.

- Trong đại viện Chung gia cũng hoàn toàn không phải đều là người của các cậu.

Người trẻ tuổi kia đúng là Kỷ Khôn, anh ta đứng ở trước giường ông lão, liếc mắt nhìn nhìn tôi, khóe miệng hơi cong lên, cười nói.

- Tôi còn tưởng là ai, thật là đáng tiếc, nếu lúc ban ngày tôi cùng cậu cùng nhau tới cầu đá Chung thôn thì cũng không cần phải đi một chuyến uổng công tới Chung gia thôn, thật là, Chung Lương Thần cũng không nói rõ ràng gì cả.

Những lời này của anh ta trực tiếp thừa nhận anh ta có quan hệ cùng Chung Lương Thần, hơn nữa đồng thời cũng thuyết minh, ban ngày anh ta với tôi chia làm hai đường đi, tôi tới cầu đá Chung thôn, anh ta lại đi Chung gia thôn, kết quả là anh ta đi nhầm địa phương.

Tôi bất động thanh sắc nói.

- Bây giờ anh muốn như thế nào? Anh cho rằng ở đại viện Chung gia này, thì Chung Lương Thần không gì không làm được sao?

Anh ta cười gượng một cái.

- Hắc, tốt xấu gì cũng mạnh hơn cậu, cậu cho rằng cậu là ai? Khách quý của Chung gia chắc? Hừ, tôi khuyên cậu vẫn nên ngủ một giấc đi, bớt quản chuyện bao đồng lại, thì còn có thể sống lâu hai ngày. Chung Vạn Sơn, rốt cuộc ông có giao Huyết Hồ Lô ra hay không?

Bỗng nhiên anh ta quay đầu hung tợn ép hỏi, Chung lão gia tử chớp mắt một cái, ha hả cười nói.

- Cậu có bản lĩnh, thì tự mình tới lấy đi.

Kỷ Khôn hoàn toàn làm lơ tôi ở một bên, duỗi tay nắm lấy cổ áo ông lão, tôi thấy tình thế không tốt, bay lên một chân đá về hướng tay Kỷ Khôn, anh ta lại rút tay về chụp vào cổ chân tôi, năm ngón tay kia màu đen nhánh như kim loại.

Trong lòng tôi hơi kinh hãi, bây giờ thu chân đã không còn kịp rồi, năm ngón tay của anh ta chụp vào trên mắt cá chân, tôi chỉ cảm thấy mắt cá chân hơi hơi đau xót, ngay sau đó tôi thu chân rơi xuống đất, lại oanh ra thêm một quyền nữa, huyết ngọc gai nhọn kẹp ở giữa ngón tay, đâm thẳng đến mặt hắn.

Anh ta nhẹ di một tiếng, lập tức biến chiêu, xoay tay lại chụp ngược vào nắm tay tôi, nhưng bắt được nửa đường đột nhiên rụt trở về, muốn né tránh cũng đổi thành bắt lấy cả cánh tay. Một bộ động tác anh ta làm nhanh chóng vô cùng, biến chiêu rất nhanh, nhưng tôi đấm một quyền gọn gàng dứt khoát, anh ta liên tục biến chiêu, đã chậm một bước, vội nghiêng đầu qua một bên, một quyền này của tôi hiểm hiểm quét ngang qua bên mặt anh ta.

Kỷ Khôn liên tục lui về phía sau vài bước, một tia máu tươi đã từ từ chạy ra khỏi vết thương trên mặt, anh ta đưa tay sờ soạng, trong ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn, hừ lạnh nói.

- Cậu còn dám vọng động, chẳng lẽ hôm nay, cậu không cảm thấy trên người mình rất ngứa sao?

- Ngứa?

Tôi trừng hai mắt, mắng.

- Con mẹ nó anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, tôi còn chưa có tìm anh tính sổ đâu.

- Ha…

Anh ta âm hiểm cười nói.

- Nhất định cậu cảm thấy rất kỳ quái, Ẩn Thân Pháp thêm Xuyên Tường Pháp, là bị tôi phá như thế nào? Hừ, nếu cậu dám vọng động dùng pháp thuật, hậu quả...

Tôi tùy tay móc ra mấy tấm phù, nhe răng cười với anh ta.

- Thật ngại quá, cái đứa trẻ xui xẻo mà anh nuôi đã bị thiên sư thu, làm anh thất vọng rồi ha.

Sắc mặt anh ta bỗng chốc biến đổi, duỗi tay khoa tay múa chân một chút, thấy tôi thờ ơ, cơ bắp trên mặt run rẩy vài cái, lại nhìn phía Chung lão gia tử, nói.

- Ông già, nhìn không ra được nha, sắp tắt thở tới nơi rồi, còn thật sự có tài, hừ, nhưng mà như vậy cũng vô dụng thôi. Đi!

Bỗng nhiên anh ta phất ống tay áp, một luồng bóng đen bay ra, đúng là hắc y quỷ mặt trắng lông mày trắng lúc trước tôi nhìn thấy, nhanh chóng bay về phía tôi.

Tôi vội phất tay đánh ra một cái Trấn Tự Quyết, phong bế tư thế vọt tới của con quỷ này, quay đầu nhìn lại thì thấy Kỷ Khôn đã xoay người chạy về phía cửa sổ, tôi hét lớn một tiếng.

- Đừng chạy!

Dương tay lại đánh ra một cái Định Tự Phù, Kỷ Khôn phấn đấu quên mình chạy đến bên cửa sổ, đang muốn cong người nhảy ra khỏi cửa sổ, vừa vặn bị Định Tự Phù đánh trúng vai lưng, tức khắc kêu một tiếng, nhân thể ngã ra ngoài cửa sổ, bùm một tiếng, ngã chổng vó trên mặt đất.

Tôi đang muốn lao ra đi bắt anh ta, thì bỗng nhiên quỷ mị kia lại rít lên một tiếng, đột nhiên nổ tung một cái, tức khắc trong phòng tràn ngập khói đen mịt mờ, sương mù lượn lờ, Chung lão gia tử gào to nói:

- Là âm quỷ khói độc, mau ngừng thở!

Trong lòng tôi cả kinh, lập tức che miệng mũi lại giương mắt xem, trước mặt đã không phân biệt được phương hướng, hoàn toàn bị âm sương mù bao trùm, tôi vội đánh ra một tờ Phá Tự Phù, chỉ nghe một tiếng bạo vang, âm sương mù phòng trong bị tạc ra một cái chỗ hổng, tôi nhân cơ hội tìm được vị trí cửa sổ, nhảy qua đó nhìn thử, ngoài cửa sổ cũng đã rỗng tuếch, ngay cả nửa bóng người cũng không có.

Tôi tức khắc rất là nghi hoặc, chuyện này không đúng rồi, Định Tự Phù của tôi, ngay cả Y Thắng trúng chiêu cũng phải thành thành thật thật, làm sao mà người này lại như không có việc gì được? Chẳng lẽ nói Cấm Pháp của tôi thật sự đã bị anh ta âm thầm phá vỡ hay sao?

Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng, Cấm Pháp Hàn gia, không nói khắp thiên hạ không người có thể giải, ngay cả người Hàn gia cũng không có giải pháp, chẳng qua anh ta có một ít thuật đuổi quỷ, âm thầm hại người mà thôi, không có gì ghê gớm, muốn nói anh ta có thể phá Cấm Pháp Hàn gia, đánh chết tôi cũng không tin.

Cửa sổ mở rộng ra, âm sương mù phòng trong dần dần tan đi, Chung lão gia tử lại hấp tấp nói.

- Mau, mau chóng thu đám âm sương mù này lại, kẻ này là người ngự quỷ, những thứ này đều là hồn phách tán toái, đi ra ngoài tất yếu hại người.

Tôi bất chấp đuổi theo, vội trở lại trong phòng, Chung lão gia tử lấy từ trong lòng ra cái Huyết Hồ Lô tinh xảo, đưa cho tôi nói.

- Tựa như vừa rồi như vậy, niệm câu “phụng thiên học chỉ, hết thảy oan quỷ du hồn tốc tốc quy thuận, cấp tốc nghe lệnh” là được.

Tôi tiếp nhận hồ lô, không kịp nghĩ nhiều, lập tức đảo ngược hồ lô, miệng chỉ xuống đất, đáy chỉ lên trời, quát.

- Phụng thiên học chỉ, hết thảy oan quỷ du hồn tốc tốc quy thuận, cấp tốc nghe lệnh!

Tôi vừa mới dứt lời, hồ lô này đột nhiên hơi hơi chấn động, dường như có một luồng lực lượng kỳ dị từ bên trong tuôn ra, tựa như có một cổ gió xoáy bay lộn trong hồ lô, âm sương mù trong phòng chịu luồng lực lượng này hấp dẫn, nhất thời như trường kình hút thủy, bị hồ lô hút vào, ước chừng thời gian chỉ qua nửa chén trà, trong phòng liền sạch sẽ, không còn nửa điểm âm sương mù.

Tôi bắt lấy hồ lô nhìn qua nhìn lại, rồi lại lắc vài cái, cảm giác thực nhẹ, tiện tay đưa trả lại cho Chung lão gia tử, ông ta đưa tay cầm lấy, than nhỏ.

- Ai, vẫn để chạy một ít, đến lúc này, không biết ở cái thôn nào gần đây lại xảy ra chuyện đây.

Tôi nói.

- Ông, nơi này không phải địa bàn gia tộc thiên sư sao, như thế nào mấy cái tán hồn toái phách yếu kém đó còn có thể làm ra chuyện được?

Ông lão lắc lắc đầu, không có giải thích, chỉ là nói.

- Gia tộc thiên sư hôm nay, chỉ có kỳ danh thôi, lúc này không rảnh nhiều lời, con lập tức cầm lấy Huyết Hồ Lô của Chung gia này, cùng Tiểu Bạch rời đi nơi đây, nếu muộn chỉ sợ muốn sinh ra đại họa.

Trong lòng tôi trầm xuống, nói.

- Chúng con đi rồi, thì ông làm sao bây giờ, Chung gia ngàn năm truyền thừa làm sao bây giờ?

Ông lão lại lần nữa thở dài.

- Đành phải vậy, Chung gia truyền thừa ngàn năm, hiện giờ cũng chỉ là chuyện cười, không thể tương trợ thế nhân, cho dù có pháp thuật trong người, thì có tác dụng gì? Thiên sư lão tổ trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không phù hộ Chung gia, tai họa hôm nay, a sớm đã dự đoán được, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a...

- Như vậy...... Xương Chung Quỳ đâu?

Tôi lại lần nữa hỏi, ông lão cứng lại, lẩm bẩm nói.

- Xương Chung Quỳ, Xương Chung Quỳ...... Đúng rồi, Xương Chung Quỳ, các con mau chóng mang theo Xương Chung Quỳ rời khỏi đây, không bao giờ được quay trở lại, cũng không nên để tên nghịch tử kia tìm được, đó là mầm tai vạ lần này, chỉ cần Xương Chung Quỳ không hề xuất thế, mới có thể đổi được thế giới thanh bình.

Ông ta càng nói càng kích động, dường như thần trí đã có chút không rõ, tôi vội vàng truy vấn ông ta Xương Chung Quỳ có cái gì đặc thù, cái gì gọi là mầm tai vạ, ông ta cũng đã không hề trả lời tôi, mà chỉ nằm ở trên giường, ngực không ngừng phập phồng, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ, khóe miệng thậm chí còn chảy ra bọt mép, ánh mắt cũng dần dần vẩn đục.

- Lão nhân gia, lão nhân gia? Ông mau tỉnh lại, ông là trụ cột Chung gia, giờ này khắc này, trăm triệu lần ông không thể ngã xuống a...

Tôi liên tiếp hô vài tiếng, nhưng âm thanh hô hấp của ông ta càng ngày càng mỏng manh, tôi đang muốn cẩn thận xem xét tình huống, bỗng nhiên nghe bên ngoài rất nhiều người cùng nhau hô to lên.

- Mau bắt trộm, bắt trộm nhanh lên.

Trong lòng tôi trầm xuống, dậm dậm chân, không quan tâm ông ta nữa, xoay người chạy đi ra ngoài.

Nhất định là Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện!

 

0.10163 sec| 2434.078 kb